Hồ Quỳnh Hương thấy hổ thẹn về sai phạm xây dựng tại Vũng Tàu
+ Hương là người ăn chay nên mọi nhu cầu cũng khác so với người bình thường. Phụ nữ thường có nhu cầu về thời trang, mỹ phẩm... nhưng điều đó với Hương chỉ cần thiết phục vụ cho công việc. Còn lại mọi thứ trong cuộc sống của Hương đều bình dị.
Ca sĩ Hồ Quỳnh Hương |
Tin đồn có quá nhiều tiền thì không hiểu thế nào là nhiều tiền, nhưng Hương hài lòng với mọi thứ mình có.
Hơn nữa, Hương đã hoạt động âm nhạc được gần 20 năm. Bây giờ đã có tuổi nên cũng phải đi chậm lại, không thể nhanh vội như trước.
Mỗi thời điểm sống sẽ có những mục đích sống khác nhau mà tiền bạc không phải là đích đến duy nhất. Hương vẫn tham gia các chương trình âm nhạc và vẫn có nhiều ý tưởng mới cho các dự án âm nhạc.
So với trước đây, Hương không đi hát nhiều mà làm những công việc khác nhưng không vì thế mà mất đi niềm đam mê. Hương yêu ca hát giống như hơi thở, là cuộc sống, nhịp đập trái tim. Âm nhạc là tâm hồn có sự thổn thức giống như trong tình yêu, có nhớ thương mà không điều khiển được trái tim của mình. Theo Hương, khi mình mất tiền bạc không mang theo, chỉ có một thứ duy nhất mang đi, đó chính là giọng ca.
- Phải chăng vì những ồn ào từ việc phẫu thuật thẩm mỹ, đến người tình của Hà Dũng…đã khiến chị trở nên thu mình lại và không lên tiếng khi có sóng gió đến. Chị có thấy mình “khác biệt” so với đám đông giữa showbiz tấp nập và tấp nập?
Tin đồn có quá nhiều tiền thì không hiểu thế nào là nhiều tiền, nhưng Hương hài lòng với mọi thứ mình có.
+ Thật ra mọi công việc chúng ta làm như bác sĩ, giáo sư... đều có nhiều chông gai, áp lực, cũng như sẽ có những con đường dẫn đến thành công. Có ai thành công mà không có sự trả giá. Bản thân những người làm nghệ thuật cũng vậy. Có chăng người của công chúng sẽ được chú ý hơn.
Ca sĩ sẽ phải hát cho nhiều người xem. Và mọi sản phẩm âm nhạc phục vụ không chỉ riêng cho một, hai khán giả, mà cả số đông. Điều này sẽ dẫn đến nhiều thông tin trái chiều, trong đó có những tin xung quanh cuộc sống của người nghệ sĩ. Vấn đề này không chỉ riêng với các nghệ sĩ Việt Nam mà các nghệ sĩ trên thế giới cũng vậy.
Ai bước chân vào nghệ thuật đều phải chấp nhận điều đó. Đó gần như là một sự đào luyện để con người nghệ sĩ vững vàng và cứng cáp hơn.
Trước đây, đã có lúc Hương từng nghĩ, nếu có sự ồn ã thì mình nên ẩn đi một chút, lắng mình một chút. Nhưng… cuộc sống này trốn đi đâu được bây giờ?. Cuộc sống này là vậy, ở đâu và lúc nào cũng có thể có những hạnh phúc, sướng vui và đau khổ…Cho nên để tồn tại được với cuộc sống này không gì khác ngoài điều chế tâm mình cho thật bình an. Một khi tâm đã bình an thì cuộc sống có xô bồ, phức tạp hoặc thị phi tới đâu mình vẫn cảm thấy bình an.
Đối với Hương, việc khen chê đều là sự cân bằng của cuộc sống. Hương chọn sự im lặng vì bản thân cần sự nghỉ ngơi, yên bình cho bản thân và gia đình sau khi bước xuống xuống sân khấu. Đồng thời, có thời gian khám phá bản thân mình.
- Hỏi thật chị, chị đã bao giờ bị những thị phi đó mà chùm bước trong âm nhạc?
+ Hương không sợ thị phi. Vì bây giờ trong tâm Hương rất nhẹ nhàng. Hương đón nhận mọi điều như một sự hiển nhiên của đời sống. Chỉ có điều tính cách của con người mỗi thời điểm đều có sự khác nhau. Hương cảm thấy hào hứng với việc gì đó thì mới làm chứ cũng không vì bất kỳ một biến động nào cả.
Việc tôi bị xử phạt vì xây dựng thiếu giấy phép thì đúng là tôi đã sai. Tôi đã sai thì không có bất kỳ lí do gì biện minh cho cái sai của mình |
Hương thấy cuộc sống này rất ngắn ngủi nên muốn khám phá nhiều điều khác của bản thân. Hương có một ý niệm là mình còn tồn tại trong cuộc sống này thì cứ làm hết sức những điều mình muốn.
Dù sao với âm nhạc Hương cũng đã đi được một chặng đường dài, đã cống hiến trọn vẹn cả tuổi thanh xuân. Bây giờ, nhiều bạn trẻ với những màu sắc mới, mình cũng cần phải “nhường sân” để các bạn ấy cống hiến. Bản thân mình nên uyển chuyển chứ không nên chỉ bám víu vào một thứ duy nhất.
- Mới đây, chị lại khiến dư luận chú ý khi xây dựng khu nghỉ dưỡng thiếu giấy phép, bị phạt 20 triệu đồng. Chị có thể nói rõ hơn về thông tin này?
+ Công trình nghỉ dưỡng mà báo chí nhắc đến vừa qua nằm trên khu đất ở xã Bình Châu, huyện Mộc Xuyên, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu. Khu nghỉ dưỡng này có tổng diện tích gần 3.000m2 với nhiều hạng mục khác nhau.
Trước đó, tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ bỏ ra một số tiền lớn để xây dựng công trình như thế ở vùng đất này bởi đây nguyên là đồi cát hoang, dân cư thưa thớt. Tuy nhiên, mọi việc tôi làm trong đời đều xuất phát từ nhân duyên, duyên đến tôi không thể cưỡng lại.
Vùng đất này vốn là quê của bé Hoà, một cô cháu gọi tôi bằng “bác”. Cô bé này thân thiết với tôi như một phần cuộc sống. Tôi yêu quý cô bé vô cùng và cô bé cũng yêu tôi như thế. Cách đây không lâu, bé Hòa phát hiện mình mắc bệnh nan y rất hiếm gặp và thời gian sống không còn được bao lâu nữa. Khi tôi cùng những người thân đưa bé Hòa về quê, bác sĩ có bảo nếu bé thích điều gì người thân cố gắng đáp ứng.
Sáu tháng trời, đêm nào tôi cũng thức trắng để chăm sóc bé Hòa vì cứ màn đêm xuống bé lại sợ mình ra đi bất cứ lúc nào. Thời gian đó, tôi dường như ngừng mọi hoạt động biểu diễn để dành thời gian chăm sóc bé. Và thật may mắn là sau đó bé Hòa khỏe lại.
Chúng tôi đưa bé đi chơi những nơi bé thích và bé có bày tỏ tâm nguyện muốn tôi xây dựng một ngôi nhà ở gần nhà bé để thỉnh thoảng tôi về đây bé có thể thoải mái đến chơi với tôi.
Chiều theo ý bé, tôi cùng mấy đứa cháu nữa lên xe đi tìm. Khi đặt chân đến vùng đất này (địa điểm xây dựng khu nghỉ dưỡng - PV) thì đây vẫn còn là một đồi cát, mọi thứ rất hoang sơ, xung quanh chỉ có vài ba ngôi nhà, một cái giếng phải đào tới 200m mới có nước để dùng.
Sau khi mua lô đất đấy xong (lô đất lúc đó vẫn đứng tên của bé Hòa và tôi), chúng tôi có đến chính quyền địa phương làm thủ tục xin phép xây dựng. Lúc đầu chỉ dự định sẽ xây một ngôi nhà nho nhỏ có nơi nghỉ dưỡng, nơi ngồi thiền, nơi đọc sách và nơi nấu đồ ăn chay nên chỉ xin giấy phép ngần đó. Các hạng mục đang xây dựng dở thì bệnh bé Hòa tái phát.
Trước khi mất, bé có bảo tôi gọi người đến làm thủ tục sang tên và căn dặn tôi cố gắng xây dựng khu này rộng thêm. Bé mất, tôi vẫn làm theo di nguyện của bé và cho xây dựng thêm một số hạng mục để mở rộng theo. Tuy nhiên, vì bận phụ gia đình lo tang ma cho bé nên tôi chưa có thời gian đến báo với chính quyền địa phương để xin thêm giấy phép xây dựng hạng mục mới.
Kể lại câu chuyện này hơi dài dòng để mọi người hiểu rõ ngọn nguồn cơ sự. Chưa bao giờ tôi thấy ai hiểu được mình như bé Hòa và cũng không ai tin tôi như cô bé. Đến gia đình tôi đôi khi cũng không hiểu tôi nên cứ bảo tôi phải sống thực tế hơn.
Việc tôi bị xử phạt vì xây dựng thiếu giấy phép thì đúng là trong chuyện này tôi đã sai. Tôi đã sai thì không có bất kỳ lí do gì biện minh cho cái sai của mình cả. Tôi cũng đã hoàn thành việc nộp phạt với chính quyền địa phương cách đây hơn 2 tháng rồi. Và các hạng mục công trình ngoài giấy phép cũng đã được chính quyền địa phương hướng dẫn để hoàn thiện hồ sơ xin giấy phép.
Trong sâu thẳm, tôi luôn biết ơn chính quyền địa phương ở đây vì họ đã rất tạo điều kiện cho tôi, không hề gây khó dễ bất kỳ một điều gì hết. Các bác trong lãnh đạo xã khi thấy tôi về đây họ rất vui mừng và động viên tôi rất nhiều.
Đối với tôi, mình sai mình sẽ nhận mình sai và cũng không vì những lời nói bên ngoài mà cảm thấy hổ thẹn vì cái sai đó. Quan trọng là khi mình nhận ra cái sai của mình thì hợp tác với chính quyền để khắc phục cái sai đó. Chính quyền địa phương đã không làm khó gì mình thì mình cũng không làm họ khó xử./.
- Xin chân thành cảm ơn ca sĩ Hồ Quỳnh Hương và chúc chị thành công trong cuộc sống!