Tôi đã không lớn tiếng mắng mỏ nếu biết cậu bé đó là con trai của sếp
Tôi học đại học nhưng không làm việc đúng ngành. Sau hai năm làm văn thư tại nhà xuất bản, tôi chuyển sang bộ phận quản lí kho tại công ty sản xuất phần cứng máy tính. Nhờ có đồng nghiệp giúp đỡ, tôi không những nhanh chóng hòa nhập công việc mà còn được giao thêm việc, tăng lương. Vì thế tôi không hề muốn rời khỏi công ty này.
Sau khi lên chức trưởng bộ phận, tôi hay lên văn phòng để báo cáo số liệu với sếp. Chị sếp không xinh đẹp, không khéo léo nhưng ai cũng nể. Chị làm việc quy củ, có nguyên tắc. Tuy nhiên, ở cuộc sống bên ngoài, mọi người đều rỉ tai nhau rằng chị là người nhỏ mọn.
Tuy nhiên, tôi không va chạm với chị ngoài công việc nên không để tâm. Khi công ty có tổ chức hội hè, chị em cũng chỉ nói chuyện, chào hỏi xã giao.
Cuối tuần trước, con gái tôi được nghỉ nên mẹ con tôi đến khu vui chơi ở ngoại thành. Con tôi được tham gia trải nghiệm đào đất, làm vườn, trồng rau. Khi ấy, có một bé trai tầm tuổi con gái tôi, liên tục cầm đất ném về phía con bé khiến quần áo con bé bẩn hết.
Tôi nhỏ nhẹ nói bé trai dừng lại. Nhưng bé trai đó cứ thế tiếp tục và còn cười thích thú: “Cháu thích chơi với bạn ấy, nhưng bạn ấy không chơi với cháu!”. Tôi đã cố dỗ dành nhưng đứa bé vẫn không thay đổi. Tôi không kìm được nổi giận, tiến lại mắng bé trai đó. Sau khi tôi lớn tiếng, cậu bé òa khóc. Chẳng ai ngờ được, khi ấy sếp tôi từ đâu đi đến, phủi tay chân cho bé trai rồi quay ra nhìn tôi.
Nghe chị dỗ dành đứa trẻ, tôi mới biết đó là con trai chị. Tôi vội kể nguyên do rồi rối rít xin lỗi chị nhưng chị không đáp lại, lườm mắt nhìn hai mẹ con tôi rồi bỏ đi.
Tôi biết chuyện chẳng lành, nhưng không cố nài nỉ vì sợ người ngoài nhìn vào nghĩ tôi cầu cạnh chị. Về nhà, con gái tôi kể lại thì tôi mới biết, hai đứa bé là bạn cùng lớp.
Tối hôm đó tôi gọi điện định bụng xin lỗi chị nhưng chị không bắt máy. Tôi nhắn một tin dài hết màn hình điện thoại để xin gặp riêng chị. Chị chỉ đáp lại một câu vỏn vẹn: “Người chấp nhặt với con trẻ như cô không đáng được tha thứ.”
Mấy ngay nay, tôi đến cơ quan mà tâm trạng nặng trĩu như đeo đá. Biết đâu bỗng một ngày, chị đưa ra quyết định cho tôi nghỉ việc vì một lí do “trời ơi đất hỡi” nào đó. Công việc đang tốt đẹp, tôi không muốn có bất cứ sự xáo trộn nào bây giờ. Mong mọi người cho tôi vài lời khuyên để làm "hạ hỏa" sếp!
Sau khi lên chức trưởng bộ phận, tôi hay lên văn phòng để báo cáo số liệu với sếp. Chị sếp không xinh đẹp, không khéo léo nhưng ai cũng nể. Chị làm việc quy củ, có nguyên tắc. Tuy nhiên, ở cuộc sống bên ngoài, mọi người đều rỉ tai nhau rằng chị là người nhỏ mọn.
Tuy nhiên, tôi không va chạm với chị ngoài công việc nên không để tâm. Khi công ty có tổ chức hội hè, chị em cũng chỉ nói chuyện, chào hỏi xã giao.
Tôi không những nhanh chóng hòa nhập công việc mà còn được giao thêm việc, tăng lương. (Ảnh minh họa) |
Cuối tuần trước, con gái tôi được nghỉ nên mẹ con tôi đến khu vui chơi ở ngoại thành. Con tôi được tham gia trải nghiệm đào đất, làm vườn, trồng rau. Khi ấy, có một bé trai tầm tuổi con gái tôi, liên tục cầm đất ném về phía con bé khiến quần áo con bé bẩn hết.
Tôi nhỏ nhẹ nói bé trai dừng lại. Nhưng bé trai đó cứ thế tiếp tục và còn cười thích thú: “Cháu thích chơi với bạn ấy, nhưng bạn ấy không chơi với cháu!”. Tôi đã cố dỗ dành nhưng đứa bé vẫn không thay đổi. Tôi không kìm được nổi giận, tiến lại mắng bé trai đó. Sau khi tôi lớn tiếng, cậu bé òa khóc. Chẳng ai ngờ được, khi ấy sếp tôi từ đâu đi đến, phủi tay chân cho bé trai rồi quay ra nhìn tôi.
Nghe chị dỗ dành đứa trẻ, tôi mới biết đó là con trai chị. Tôi vội kể nguyên do rồi rối rít xin lỗi chị nhưng chị không đáp lại, lườm mắt nhìn hai mẹ con tôi rồi bỏ đi.
Mấy ngay nay, tôi đến cơ quan mà tâm trạng nặng trĩu như đeo đá. (Ảnh minh họa) |
Tôi biết chuyện chẳng lành, nhưng không cố nài nỉ vì sợ người ngoài nhìn vào nghĩ tôi cầu cạnh chị. Về nhà, con gái tôi kể lại thì tôi mới biết, hai đứa bé là bạn cùng lớp.
Tối hôm đó tôi gọi điện định bụng xin lỗi chị nhưng chị không bắt máy. Tôi nhắn một tin dài hết màn hình điện thoại để xin gặp riêng chị. Chị chỉ đáp lại một câu vỏn vẹn: “Người chấp nhặt với con trẻ như cô không đáng được tha thứ.”
Mấy ngay nay, tôi đến cơ quan mà tâm trạng nặng trĩu như đeo đá. Biết đâu bỗng một ngày, chị đưa ra quyết định cho tôi nghỉ việc vì một lí do “trời ơi đất hỡi” nào đó. Công việc đang tốt đẹp, tôi không muốn có bất cứ sự xáo trộn nào bây giờ. Mong mọi người cho tôi vài lời khuyên để làm "hạ hỏa" sếp!
Theo Q.H (Helino)