Đàn ông vô tâm là loại đàn ông tàn nhẫn nhất!
Anh là sếp một công ty lớn, như dưới một người mà trên trăm người. Tôi biết anh từ những lần làm hợp tác hai bên công ty. Trong mắt tôi, cũng như mọi người, anh luôn là người lịch thiệp nhất. Mấy năm làm việc với anh, tôi chưa bao giờ thấy anh nổi giận, lại chu đáo và ân cần với nhân viên, đối tác. Cũng từng ấy năm, tôi từng xem anh là mẫu hình người đàn ông lý tưởng. Anh giỏi giang, tâm lý, lại là người chồng người cha luôn nhắc về gia đình với ánh mắt yêu thương nhất. Cho đến khi, tôi biết về người vợ của anh…
Lần đó, chúng tôi được anh về mời về nhà chơi, cũng là để ăn mừng hợp tác thành công. Chúng tôi đương nhiên đồng ý, vì bao lần đã nghe anh kể về vợ mình đảm đang lắm, món gì cũng biết, nấu ăn cực ngon. Đúng thật, những món ăn chị nấu đều khiến chúng tôi say mê. Nhưng có lẽ điều làm tôi nhớ nhất vào buổi tối hôm đó chính là bóng dáng im lìm của chị. Chị không cùng chúng tôi ăn uống, chỉ một mình ở bếp, hết nấu nướng rồi lại lên lầu. Anh khi đó chỉ nói, rằng chị không thích tiệc tùng.
Lần thứ 2 tôi gặp chị chính là khi thấy chị đưa con đến trường. Trùng hợp là con chị và con tôi đều bằng tuổi nhau, chung trường, đều đã vào lớp một. Nhưng bao lần tôi đón con, vẫn chỉ thấy bóng dáng chị cùng con lên taxi, chưa từng thấy anh, một lần cũng không thấy anh đón mẹ con chị. Vài lần nói chuyện cùng tôi, vài bận tôi và chị dẫn hai con đi ăn đâu đó, mua sắm đâu đó, chị vẫn hay giữ im lìm. Tôi ngỏ xin số điện thoại, chắc vì tôi tò mò, cũng có thể vì…sao tôi thấy chị cô đơn đến lạ…
Vậy mà người gọi trước lại chính là chị. Chị ậm ừ một hồi lâu, cứ nói rồi lại như không dám. Tôi chỉ nói với chị, xem tôi như mẹ của Bon (con trai tôi) đi, chị cứ nói. Như được mở lời, chị chỉ hỏi tôi việc hợp tác của công ty chồng chị và công ty tôi vẫn đang trong giai đoạn nước rút sao? Khi nghe tôi trả lời đã kết thúc từ mấy tháng, chị im lặng một hồi lâu. Rồi tôi nghe tiếng chị cười nhẹ, chị bảo đừng để anh biết, chỉ là chị có chút tò mò.
Từ lần đó, tôi và chị thân nhau hơn. Sau này tôi mới biết, hóa ra khi ấy chị không thấy chồng về nhà, anh lại luôn bảo mình bận. Chị không biết thế nào, đành phải hỏi tôi. Muốn biết chồng mình có bận hay không, lại phải hỏi một người dưng, thế thì đằng sau người phụ nữ này đã có bao chịu đựng và thứ tha...
Để rồi tôi biết, người đàn ông được bao người tán dương kia là chồng chị, nhưng chưa một lần anh đưa đón chị đi đâu, chưa khi nào muốn cùng chị đến những tiệc tùng. Thậm chí, có lần chị phải vào viện vì sốt siêu vi, anh lại ở đâu đó ngoài kia, bận gì, bận với ai đó, chứ chưa từng bận ở bên chị. Tôi hỏi chị, rốt cuộc sao chị có thể chịu đựng suốt ngần ấy năm. Chị chỉ cười nhẹ, chỉ hai từ “quen rồi”…
Chị không đủ sức bước ra khỏi cái bóng của chồng, dù chỉ là một cái bóng để chị có tiếng có chồng với thiên hạ, chứ nào phải là một người chồng bằng xương bằng thịt bên chị sớm hôm. Chị không đủ sức bỏ đi, không thể buông bỏ, không dám bắt đầu lại. Chị chấp nhận sống mòn bên một người đàn ông vô tâm, một người chồng chưa từng trọn lòng với vợ con.
Đó là lần đầu tiên tôi biết hóa ra đàn ông nhẫn tâm nhất nào có phải là kẻ trăng hoa lọc lừa, nào là người phản bội dối gian. Đàn ông tàn nhẫn nhất chính là vì một cái nhíu mày người dưng mà để tâm, còn giọt nước của vợ lại chưa từng muốn lau giúp. Là kẻ trong mắt bao người ấm áp nhường nào, lại chỉ lạnh tanh với mình vợ mình. Là kẻ để người phụ nữ đời mình mòn mỏi sống thiếu yêu thương và sức sống. Là người xem trọng mọi thứ, chỉ trừ vợ mình. Là người như tận tình tận tâm với mọi thứ, trừ vợ mình. Là người như có tâm với cả thiên hạ, chỉ vô tâm với mỗi vợ mình…
Nhưng tôi chỉ muốn chị, hay những người đàn bà đang ở bên người chồng vô tâm có thể hiểu. Kẻ vô tâm, không bao giờ là đáng cho sự hy sinh và đánh đổi của đàn bà. Trên thế gian này, vốn không có đàn ông vô tâm, chỉ là họ đã không còn đủ yêu thương để có tâm với mình. Còn ta, cứ chịu đựng sự vô tâm nơi họ, thì rồi sẽ có lúc trắng tay, chẳng còn gì. Với đàn ông vô tâm, cứ bỏ đi đừng tiếc, cứ vô tâm như họ mà bước đi, để mình còn có thể sống, con mình cũng thôi tủi hờn, chúng ta còn có thể hạnh phúc hơn, theo một cách khác…
Lần đó, chúng tôi được anh về mời về nhà chơi, cũng là để ăn mừng hợp tác thành công. Chúng tôi đương nhiên đồng ý, vì bao lần đã nghe anh kể về vợ mình đảm đang lắm, món gì cũng biết, nấu ăn cực ngon. Đúng thật, những món ăn chị nấu đều khiến chúng tôi say mê. Nhưng có lẽ điều làm tôi nhớ nhất vào buổi tối hôm đó chính là bóng dáng im lìm của chị. Chị không cùng chúng tôi ăn uống, chỉ một mình ở bếp, hết nấu nướng rồi lại lên lầu. Anh khi đó chỉ nói, rằng chị không thích tiệc tùng.
Nhưng có lẽ điều làm tôi nhớ nhất vào buổi tối hôm đó chính là bóng dáng im lìm của chị - Ảnh minh họa: Internet |
Lần thứ 2 tôi gặp chị chính là khi thấy chị đưa con đến trường. Trùng hợp là con chị và con tôi đều bằng tuổi nhau, chung trường, đều đã vào lớp một. Nhưng bao lần tôi đón con, vẫn chỉ thấy bóng dáng chị cùng con lên taxi, chưa từng thấy anh, một lần cũng không thấy anh đón mẹ con chị. Vài lần nói chuyện cùng tôi, vài bận tôi và chị dẫn hai con đi ăn đâu đó, mua sắm đâu đó, chị vẫn hay giữ im lìm. Tôi ngỏ xin số điện thoại, chắc vì tôi tò mò, cũng có thể vì…sao tôi thấy chị cô đơn đến lạ…
Vậy mà người gọi trước lại chính là chị. Chị ậm ừ một hồi lâu, cứ nói rồi lại như không dám. Tôi chỉ nói với chị, xem tôi như mẹ của Bon (con trai tôi) đi, chị cứ nói. Như được mở lời, chị chỉ hỏi tôi việc hợp tác của công ty chồng chị và công ty tôi vẫn đang trong giai đoạn nước rút sao? Khi nghe tôi trả lời đã kết thúc từ mấy tháng, chị im lặng một hồi lâu. Rồi tôi nghe tiếng chị cười nhẹ, chị bảo đừng để anh biết, chỉ là chị có chút tò mò.
Muốn biết chồng mình có bận hay không, lại phải hỏi một người dưng, thế thì đằng sau người phụ nữ này đã có bao chịu đựng và thứ tha... - Ảnh minh họa: Internet |
Từ lần đó, tôi và chị thân nhau hơn. Sau này tôi mới biết, hóa ra khi ấy chị không thấy chồng về nhà, anh lại luôn bảo mình bận. Chị không biết thế nào, đành phải hỏi tôi. Muốn biết chồng mình có bận hay không, lại phải hỏi một người dưng, thế thì đằng sau người phụ nữ này đã có bao chịu đựng và thứ tha...
Để rồi tôi biết, người đàn ông được bao người tán dương kia là chồng chị, nhưng chưa một lần anh đưa đón chị đi đâu, chưa khi nào muốn cùng chị đến những tiệc tùng. Thậm chí, có lần chị phải vào viện vì sốt siêu vi, anh lại ở đâu đó ngoài kia, bận gì, bận với ai đó, chứ chưa từng bận ở bên chị. Tôi hỏi chị, rốt cuộc sao chị có thể chịu đựng suốt ngần ấy năm. Chị chỉ cười nhẹ, chỉ hai từ “quen rồi”…
Chị không đủ sức bước ra khỏi cái bóng của chồng, dù chỉ là một cái bóng để chị có tiếng có chồng với thiên hạ, chứ nào phải là một người chồng bằng xương bằng thịt bên chị sớm hôm. Chị không đủ sức bỏ đi, không thể buông bỏ, không dám bắt đầu lại. Chị chấp nhận sống mòn bên một người đàn ông vô tâm, một người chồng chưa từng trọn lòng với vợ con.
Chị chấp nhận sống mòn bên một người đàn ông vô tâm, một người chồng chưa từng trọn lòng với vợ con. - Ảnh minh họa: Internet |
Đó là lần đầu tiên tôi biết hóa ra đàn ông nhẫn tâm nhất nào có phải là kẻ trăng hoa lọc lừa, nào là người phản bội dối gian. Đàn ông tàn nhẫn nhất chính là vì một cái nhíu mày người dưng mà để tâm, còn giọt nước của vợ lại chưa từng muốn lau giúp. Là kẻ trong mắt bao người ấm áp nhường nào, lại chỉ lạnh tanh với mình vợ mình. Là kẻ để người phụ nữ đời mình mòn mỏi sống thiếu yêu thương và sức sống. Là người xem trọng mọi thứ, chỉ trừ vợ mình. Là người như tận tình tận tâm với mọi thứ, trừ vợ mình. Là người như có tâm với cả thiên hạ, chỉ vô tâm với mỗi vợ mình…
Nhưng tôi chỉ muốn chị, hay những người đàn bà đang ở bên người chồng vô tâm có thể hiểu. Kẻ vô tâm, không bao giờ là đáng cho sự hy sinh và đánh đổi của đàn bà. Trên thế gian này, vốn không có đàn ông vô tâm, chỉ là họ đã không còn đủ yêu thương để có tâm với mình. Còn ta, cứ chịu đựng sự vô tâm nơi họ, thì rồi sẽ có lúc trắng tay, chẳng còn gì. Với đàn ông vô tâm, cứ bỏ đi đừng tiếc, cứ vô tâm như họ mà bước đi, để mình còn có thể sống, con mình cũng thôi tủi hờn, chúng ta còn có thể hạnh phúc hơn, theo một cách khác…
Theo PNSK