Người tình chỉ đứng nhìn, khi tôi bị vợ anh cấu xé
35 tuổi tôi vẫn một mình, trong khi bạn bè đã yên bề gia thất. Tôi cũng mong có một người đàn ông để sẻ chia, tâm sự. Rồi tôi gặp anh, chúng tôi quen nhau qua mạng xã hội, sau một thời gian trò chuyện, chúng tôi chính thức hẹn hò.
Biết anh đã có gia đình, nhưng sự thèm khát của một người đàn bà đã khiến tôi bất chấp tất cả. Tôi cũng tin vào những điều anh nói với tôi, rằng vợ chồng anh không hạnh phúc, vợ anh không tôn trọng anh và họ chuẩn bị ly hôn. Anh nói tôi chịu khó chờ anh một thời gian, anh sẽ chấm dứt với vợ và đến với tôi.
Tôi cứ yêu anh và chờ đợi trong mù quáng, tin rằng những điều anh nói là sự thật. Cho đến một ngày, tôi nhận được điện thoại của chị, nói phải chấm dứt với anh, nếu không chị sẽ không để tôi và anh sống yên. Tôi sợ hãi, nói với anh điều đó, nhưng anh nói đừng sợ, anh sẽ bảo vệ tôi, chị ta sẽ không dám làm gì được tôi, vì đã có anh bên cạnh.
Một lần nữa, tôi lại ngu si tin vào những điều anh hứa. Tôi đang có bầu với anh, nên cần sự chăm sóc của anh nhiều hơn. Anh thường xuyên ở lại nhà tôi sau giờ làm. Vợ anh tìm đến tận nhà tôi đánh ghen. Chị cắt tóc, xé quần áo của tôi ngay trước mặt anh, hùng hổ dọa rạch mặt tôi.
Lúc đó, tôi chỉ mong anh bênh tôi một câu, anh nói đỡ tôi một câu, anh ít ra cũng nói thẳng cho chị biết anh muốn ly hôn với chị, nhưng anh im lặng, không dám hé răng nửa lời. Rồi anh theo chị về nhà, bỏ mặc tôi với những đau đớn về thể xác và tâm hồn, bỏ mặc tôi với bộ quần áo rách nát và máu rỉ khắp người hòa lẫn nước mắt của sự hờn tủi, nhục nhã.
Chưa khi nào tôi thấy anh hèn đến thế, chưa khi nào tôi thất thất vọng và coi thường anh đến thế. Tôi cần một người đàn ông để chia sẻ, chở che, chắc chắn không phải là người chỉ biết đứng nhìn khi thấy tôi đau khổ, khi tôi bị người khác hành hạ.
Tôi hiểu ra rằng, những điều anh nói với tôi, những điều anh hứa với tôi chỉ như gió thoảng qua mà thôi. Anh và chị không bao giờ bỏ nhau, nếu bỏ người anh bỏ có lẽ là tôi chứ không phải là vợ con anh.
Giọt máu của anh tôi đang mang trong mình, đang lớn lên từng ngày, tôi chẳng biết mình có nên giữ lại hay phá bỏ. Bởi giữ lại hay phá bỏ với tôi đều là lựa chọn khó khăn.
Biết anh đã có gia đình, nhưng sự thèm khát của một người đàn bà đã khiến tôi bất chấp tất cả. Tôi cũng tin vào những điều anh nói với tôi, rằng vợ chồng anh không hạnh phúc, vợ anh không tôn trọng anh và họ chuẩn bị ly hôn. Anh nói tôi chịu khó chờ anh một thời gian, anh sẽ chấm dứt với vợ và đến với tôi.
Tôi cứ yêu anh và chờ đợi trong mù quáng, tin rằng những điều anh nói là sự thật. Cho đến một ngày, tôi nhận được điện thoại của chị, nói phải chấm dứt với anh, nếu không chị sẽ không để tôi và anh sống yên. Tôi sợ hãi, nói với anh điều đó, nhưng anh nói đừng sợ, anh sẽ bảo vệ tôi, chị ta sẽ không dám làm gì được tôi, vì đã có anh bên cạnh.
Một lần nữa, tôi lại ngu si tin vào những điều anh hứa. Tôi đang có bầu với anh, nên cần sự chăm sóc của anh nhiều hơn. Anh thường xuyên ở lại nhà tôi sau giờ làm. Vợ anh tìm đến tận nhà tôi đánh ghen. Chị cắt tóc, xé quần áo của tôi ngay trước mặt anh, hùng hổ dọa rạch mặt tôi.
Lúc đó, tôi chỉ mong anh bênh tôi một câu, anh nói đỡ tôi một câu, anh ít ra cũng nói thẳng cho chị biết anh muốn ly hôn với chị, nhưng anh im lặng, không dám hé răng nửa lời. Rồi anh theo chị về nhà, bỏ mặc tôi với những đau đớn về thể xác và tâm hồn, bỏ mặc tôi với bộ quần áo rách nát và máu rỉ khắp người hòa lẫn nước mắt của sự hờn tủi, nhục nhã.
Chưa khi nào tôi thấy anh hèn đến thế, chưa khi nào tôi thất thất vọng và coi thường anh đến thế. Tôi cần một người đàn ông để chia sẻ, chở che, chắc chắn không phải là người chỉ biết đứng nhìn khi thấy tôi đau khổ, khi tôi bị người khác hành hạ.
Tôi hiểu ra rằng, những điều anh nói với tôi, những điều anh hứa với tôi chỉ như gió thoảng qua mà thôi. Anh và chị không bao giờ bỏ nhau, nếu bỏ người anh bỏ có lẽ là tôi chứ không phải là vợ con anh.
Giọt máu của anh tôi đang mang trong mình, đang lớn lên từng ngày, tôi chẳng biết mình có nên giữ lại hay phá bỏ. Bởi giữ lại hay phá bỏ với tôi đều là lựa chọn khó khăn.
Theo Báo Đất Việt