Tôi khổ sở vì quá yêu chồng
Từ khi yêu anh, tôi hầu như không còn quan tâm đến bất cứ một người đàn ông nào khác, cũng chấm dứt tất cả các mối quan hệ khác, tâm trí lúc nào cũng chỉ nghĩ đến anh mà thôi.
6 năm sau đám cưới, tôi không đi chơi đâu vào buổi tối, từ chối tất cả các buổi hẹn hò của đám bạn thân, của đồng nghiệp để về nhà chăm sóc chồng con. Nấu nướng phục vụ anh và các con mình.
Tôi từ chối cả những chuyến đi nghỉ mát của cơ quan, hay những bữa ăn trưa vào ngày cuối tuần, vì muốn dành thời gian cho chồng trọn vẹn hơn khi chúng tôi không phải đi làm.
Vì quá yêu chồng và dành tất cả thời gian cho anh, nên tôi cũng ích kỷ muốn anh sống như mình đang sống. Quan tâm và chỉ biết đến tôi và các con. Tôi ích kỷ không muốn chồng gặp gỡ với bất cứ ai, dù là bạn cũ, bạn mới, đồng nghiệp hay cả người thân của anh.
Biết rằng, những mối quan hệ ấy là vì công việc, nhưng mỗi lần chồng có hẹn bên ngoài, tôi vẫn cảm thấy bực dọc và muốn anh từ chối. Vì tôi không thỏa mái, nên nhiều lần chồng từ chối, nhưng cũng có hôm anh phải nhận lời và từ chối ăn tối với mẹ con tôi.
Những lúc như thế, cả buổi tối tôi chẳng làm được gì ngoài việc điện thoại, nhắn tin cho chồng, hỏi anh đang ở đâu, làm gì và cáu giận khi thấy anh uống quá nhiều. Lo lắng anh đi đường về xảy ra chuyện gì, tôi và con sẽ mất anh mãi mãi.
Có hôm tôi còn bực dọc, mắng oan cả các con chỉ vì chồng đi ăn uống bên ngoài không về nhà. Biết là mình rất vô lý, vì anh cũng cần có các mối quan hệ bên ngoài để phục vụ cho công việc, anh cũng có gia đình và người thân của mình, họ cần anh, nhưng sao tôi vẫn không thể làm quen được với điều đó.
Chồng mệt mỏi vì thái độ của tôi, nên anh khuyến khích tôi gặp gỡ bạn bè, người thân, kể cả đi qua đêm cùng cơ quan cũng được, nhưng tôi chắng hứng thú gì nếu không có anh.
Muốn mình bớt ích kỷ, bớt vô lý, bớt yêu và lo lắng cho chồng, nhưng tôi không thể làm được. Và có lẽ, cả đời này tôi cũng chẳng thay đổi được tình yêu dành cho anh, nên cả đời cứ khổ sở với chính những rào cản do mình đặt ra.