Đứa con trai lêu lổng thức tỉnh sau cơn tai biến của mẹ
Ông Hải là cán bộ nhà nước, tính tình nghiêm khắc nên rất chú trọng trong việc dạy dỗ các con. Cả ba cô chị của Tuấn dưới sự rèn giũa của bố đều cực kỳ ngoan ngoãn, học hành tới nơi tới chốn. Chỉ có Tuấn là ông Hải không tài nào dạy được. Lý do bởi vì thằng bé quá khôn lanh.
Nó biết lợi thế được mẹ ưu ái của mình, nên thường dựa vào đó để qua mặt bố và chơi bời lêu lổng. Ông Hải rất nhiều lần bực dọc, muốn tóm nó về nện cho một trận nên thân. Khổ nỗi chưa bao giờ ông có thể thành công, bởi bà Hải vợ ông cứ luôn thình lình xuất hiện và ngăn ông lại.
Kết quả là 3 cô con gái nhà ông bà Hải đều lần lượt tốt nghiệp Đại học, người ra làm cho cơ quan nhà nước, kẻ đầu quân cho công ty nước ngoài. Chỉ có duy nhất cậu út Tuấn là chẳng đâu vào đâu. Ông Hải phiền muộn lắm, suốt ngày mắng mỏ. Tuấn tuy ăn chơi, chẳng thích học, cũng chẳng làm được cái gì nên hồn nhưng ưu điểm là cậu ta tình cảm cực kỳ, rất thương các chị, thương bố và nhất là thương mẹ.
Sau này ông Hải mất sớm, ba người chị có điều kiện nên bù trì xây cho em trai và mẹ một căn nhà. Rồi họ lại mối mai hỏi cho Tuấn một cô vợ hiền lành, chăm chỉ. Từ ngày có vợ, chẳng biết cô rủ rỉ thế nào mà Tuấn từ một tay ăn chơi rách giời chịu xách xe ra đầu ngõ cắm biển “xe ôm”.
Tất nhiên tiền chạy xe cũng chẳng đủ cho bằng ấy miệng ăn, nhất là khi vợ chồng Tuấn lại tòi ra thêm hai thằng cu con bụ bẫm.
Bao nhiêu năm qua, cái nghèo vẫn quanh quẩn đeo bám nhà Tuấn. Thi thoảng các chị gái vẫn phải tế nhị thông qua mẹ “viện trợ” cho cậu út ít nhiều. Cho nên trong những buổi họp đại gia đình, giỗ họ, giỗ tổ, lời nói, vị trí của Tuấn không được đánh giá cao mặc dù về lý, Tuấn chính là đích tôn, là con trai duy nhất.
Thậm chí, có người trước mặt, sau lưng bà Hải chê bai, kinh nhờn... Nhưng đặc biệt bà Hải chưa bao giờ tỏ thái độ thất vọng với con, không trách cứ mà chỉ có yêu thương vô điều kiện.
Sau này, không may bà Hải bị liệt, cơn tai biến khiến cho một nửa người bên phải của bà mất cảm giác hoàn toàn. Từ một người chăm chỉ làm lụng giờ bà phải ngồi trên xe lăn, ăn uống, vệ sinh, mọi thứ phải có người hỗ trợ. Đến đây, ai cũng bảo: “Số bà Hải cuối đời khổ. Rồi đây biết làm sao?”. Nhưng không, từ ngày mẹ nằm một chỗ, Tuấn trở thành đôi cánh tay của bà.
Anh nâng rước, phục vụ mẹ vô cùng thận trọng. Vợ Tuấn thì chăm cho mẹ từng miếng ăn, giấc ngủ, không để bà phải phiền lòng. Từ ngày bà cụ liệt đến nay đã mười mấy năm, mỗi lần gặp lại đều thấy bà hồng hào tươi tắn. Về phần Tuấn, sau bao năm làm nghề xe ôm am hiểu mọi ngóc ngách cộng với tài ăn nói của mình, cuối cùng Tuấn cũng bắt được cơ duyên với bất động sản.
Khi kinh tế dần dần ổn định, vợ chồng Tuấn lại chính là những người rộng rãi nhất, hăng hái giúp đỡ anh em, họ hàng khó khăn hơn mình. Mọi người đối với Tuấn vừa xấu hổ, lại vừa biết ơn. Riêng bà Hải, có lẽ chính là người vui nhất.
Hôm vừa rồi, Tuấn đưa mẹ và cả gia đình ra biển nghỉ mát. Tôi thấy anh post lên facebook bức ảnh bà Hải mặc bikini màu đen nổi bật trên làn da trắng nõn nà, mái tóc ngắn nghịch ngợm tươi trẻ điểm xuyết thêm một chiếc bờm.
Nhìn bà cụ có giống 80 đâu, nụ cười trong trẻo hệt như 18 tuổi. Tôi thậm chí không tưởng tượng ra đôi chân bà cụ không còn đi được, vì lũ con cháu bậu xậu xung quanh. Chúng xúm lại ôm bà trước những ngọn sóng trắng phau của biển.